Khoảng hơn một tiếng, từ xa vang lên tiếng bước chân nhẹ, rất nhẹ. Một con mang xuất hiện, dáng đi chậm rãi, tai ve vẩy như đang đề phòng. Tim tôi đập nhanh, ngón tay khẽ siết cò súng. Nhưng đúng lúc chuẩn bị bắn, tôi khựng lại. Trong mắt tôi, con mang không còn là con mồi – nó là một phần của khu rừng, là biểu tượng của sự sống. Tôi hạ súng, hít một hơi thật sâu. Chú Toản nhìn tôi, gật đầu – không trách móc, chỉ có sự cả
Tôi nhớ có lần già làng kể: “Rừng không cho không ai cái gì.
Thử thách cuối cùng là lòng nhân từ: Anh gặp một sinh vật kỳ lạ đang hấp h
Cây kim tiền không chỉ là vật trang trí sống động trong
Mơ t